Thứ sáu tuần XXIII Thường Niên (13/9)
...mà cái xà trong con mắt của chính mình thì lại không để ý tới ?
Lời nguyện nhập lễ
🌸 Bài đọc 1 (1 Cr 9,16-19.22b-27)
Tôi đã trở nên tất cả cho mọi người, để bằng mọi cách cứu được một số người
Bài trích thư thứ nhất của thánh Phao-lô tông đồ gửi tín hữu Cô-rin-tô
16 Thưa anh em, đối với tôi, rao giảng Tin Mừng không phải là lý do để tự hào, mà đó là một sự cần thiết bắt buộc tôi phải làm. Khốn thân tôi nếu tôi không rao giảng Tin Mừng ! 17 Tôi mà tự ý làm việc ấy, thì mới đáng Thiên Chúa thưởng công ; còn nếu không tự ý, thì đó là một nhiệm vụ Thiên Chúa giao phó. 18 Vậy đâu là phần thưởng của tôi ? Đó là khi rao giảng Tin Mừng, tôi rao giảng không công, chẳng hưởng quyền lợi Tin Mừng dành cho tôi.
19 Phải, tôi là một người tự do, không lệ thuộc vào ai, nhưng tôi đã trở thành nô lệ của mọi người, hầu chinh phục thêm được nhiều người.
22b Tôi đã trở nên tất cả cho mọi người, để bằng mọi cách cứu được một số người. 23 Vì Tin Mừng, tôi làm tất cả những điều đó, để cùng được thông chia phần phúc của Tin Mừng.
24 Anh em chẳng biết sao : trong cuộc chạy đua trên thao trường, tất cả mọi người đều chạy, nhưng chỉ có một người đoạt giải. Anh em hãy chạy thế nào để chiếm cho được phần thưởng. 25 Phàm là tay đua, thì phải kiêng kỵ đủ điều, song họ làm như vậy là để đoạt phần thưởng chóng hư ; trái lại chúng ta nhằm phần thưởng không bao giờ hư nát. 26 Vậy tôi đây cũng chạy như thế, chứ không chạy mà không xác tín ; tôi đấm như thế, chứ không phải đấm vào không khí. 27 Tôi bắt thân thể phải chịu cực và phục tùng, kẻo sau khi rao giảng cho người khác, chính tôi lại bị loại.
🌸 Đáp ca Tv 83,3.4.5-6.12 (Đ. c.2)
Đ.Lạy Chúa Tể càn khôn,
cung điện Ngài xiết bao khả ái.
3Mảnh hồn này khát khao mòn mỏi
mong tới được khuôn viên đền vàng.
Cả tấm thân con cùng là tấc dạ
những hướng lên Chúa Trời hằng sống
mà hớn hở reo mừng.
Đ.Lạy Chúa Tể càn khôn,
cung điện Ngài xiết bao khả ái.
4Lạy Chúa Tể càn khôn
là Đức Vua, là Thiên Chúa con thờ,
ngay chim sẻ còn tìm được mái ấm,
cánh nhạn kia cũng làm tổ đặt con
bên bàn thờ của Chúa !
Đ.Lạy Chúa Tể càn khôn,
cung điện Ngài xiết bao khả ái.
5Phúc thay người ở trong thánh điện
họ luôn luôn được hát mừng Ngài
.6Phúc thay kẻ lấy Ngài làm sức mạnh,
ấp ủ trong lòng giấc mộng hành hương.
Đ.Lạy Chúa Tể càn khôn,
cung điện Ngài xiết bao khả ái.
12Thiên Chúa là vầng thái dương, là thuẫn đỡ,
Chúa tặng ban ân huệ với vinh quang.
Ai sống đời trọn hảo,
Người chẳng nỡ từ chối ơn lành.
Đ.Lạy Chúa Tể càn khôn,
cung điện Ngài xiết bao khả ái.
Tung hô Tin Mừng Ga 17,7b.7a
Ha-lê-lui-a. Ha-lê-lui-a. Lạy Chúa, Lời Chúa là sự thật. Xin Chúa lấy sự thật mà thánh hiến chúng con. Ha-lê-lui-a
🌸 Tin Mừng (Lc 6,39-42)
Mù mà lại dắt mù được sao ?
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca
39 Khi ấy, Đức Giê-su kể cho môn đệ dụ ngôn này : “Mù mà lại dắt mù được sao ? Lẽ nào cả hai lại không sa xuống hố ? 40 Học trò không hơn thầy, có học hết chữ cũng chỉ bằng thầy mà thôi. 41 Sao anh thấy cái rác trong con mắt của người anh em, mà cái xà trong con mắt của chính mình thì lại không để ý tới ? 42 Sao anh lại có thể nói với người anh em : ‘Này anh, hãy để tôi lấy cái rác trong con mắt anh ra’, trong khi chính mình lại không thấy cái xà trong con mắt của mình ? Hỡi kẻ đạo đức giả ! Lấy cái xà ra khỏi mắt ngươi trước đã, rồi sẽ thấy rõ, để lấy cái rác trong con mắt người anh em !”
Lời nguyện tiến lễ
Kinh tiền tụng
Lời nguyện hiệp lễ
🌸 Mến yêu hằng ngày
“Sao anh thấy cái rác trong con mắt của người anh em, mà cái xà trong con mắt của chính mình thì lại không để ý tới?” (Lc 6,41)
Thói thường là thế, ta luôn dễ dàng thấy được lỗi lầm của người khác nhưng lại không nhận ra lỗi lầm của bản thân mình. Tại sao như vậy?
Trước hết, thật khó để nhận thấy lỗi lầm của chính bản thân vì tội kiêu ngạo đã làm lóa mù con mắt chúng ta. Kiêu ngạo ngăn trở chúng ta tự vấn và đối diện cách thành thật với bản thân. Kiêu ngạo như một tấm mặt nạ bám chặt lên khuôn mặt ta, khiến ta luôn thể hiện ra bên ngoài một con người giả dối. Nó là một tội lỗi xấu xa vì khiến ta cách xa khỏi sự thật, khiến ta không thấy được bản thân trong ánh sáng của sự thật và vì thế, nó ngăn trở ta không thấy cái xà trong mắt của mình.
Khi chúng ta sống một cuộc đời chỉ toàn là niềm kiêu căng ngạo mạn, chúng ta bắt đầu chăm chăm nhìn vào mọi lỗi lầm dù là nhỏ bé của những người xung quanh. Đó cũng là khuynh hướng “thấy cái rác trong con mắt của người anh em” mà Đức Giê-su đã nói. Điều ấy chỉ cho chúng ta biết rằng khi ai đó bị bủa vây trong kiêu căng, tự mãn, sẽ luôn nghĩ mình là tốt nhất, tuyệt vời nhất và dễ dàng bỏ qua cho những lỗi lầm nghiêm trọng của bản thân. Đồng thời, họ có xu hướng tìm kiếm, bới móc lỗi lầm của người khác, rồi phóng đại và nghiêm trọng hóa tội lỗi ấy để hạ thấp người ta, thỏa mãn thói hư vinh tự cao của mình. Và điều đáng buồn là khi họ càng vị tha với tội của mình và nghiêm trọng hóa tội của người khác, thì tội của họ càng trở nên trọng hơn và con đường nên thánh ngày càng cách xa với họ.
Phản tỉnh: bạn và tôi có từng giãy giụa đấu tranh trong việc đánh giá bản thân mình và mọi người xung quanh không? Hơn thế, liệu chúng ta có từng phê phán, chỉ trích lỗi tội bản thân mình trong ơn gọi thánh thiện không. Nếu có, thì thật đáng mừng vì chúng ta đang đấu tranh với tội kiêu ngạo nhiều hơn những gì chúng ta nhận ra.
Lạy Chúa, xin dạy con biết khiêm nhu và giúp con được tự do khỏi lỗi tội kiêu ngạo. Xin cho con đừng phán xét nữa và chỉ nhìn người khác theo cách mà Chúa muốn con thấy ở họ. Lạy Chúa Giê-su con tín thác vào Chúa.
—-//—-//—–
Biên dịch: Nhóm Bạn Đường Linh Thao
Nguồn: https://mycatholic.life/books/catholic-daily-reflections-series/ordinary-time-weeks-18-34/twenty-third-week-in-ordinary-time/